Đi mãi...đi mãi...lang thang mãi...
Và chợt hôm nay nhận ra...mình đã quá mệt mỏi vs cuộc sống...
Quá mệt mỏi với cái xô bồ...với cái bon chen ích kỉ của dòng đời...
Quá mệt với cái giả dối...cái đớn đau của trái tim vỡ nát này...
Phải cười lên...phải cố sống...phải hi vọng và có nghị lực ưk?
Quá mệt với những thứ ấy...quá mệt để có thể suy nghĩ và tự an ủi mình rồi...
Những tưởng thời gian sẽ xóa mờ tất cả...và rồi tình yêu sẽ lặng yên dưới đáy tâm hồn...
Và rồi lòng mình lại thênh thang cùng cảm giác thanh thảnh nhẹ nhàng...
Ngày chia tay cũng là ngày kết thúc tất cả...
Và mình biết được...còn đường mình đang đi sẽ chẳng dẫn về đâu...
Nhưng tại sao mình vẫn bước đi...mặc kệ trái tim rướm máu...
Hay tại mình không đủ sức dứt mình ra...
Mình bỗng thèm một bàn tay...mềm mại và ấm áp...nắm lấy mình...
Mình lại muốn đi trên những con đường đầy nắng...không có giọt mưa lạnh lùng...không nước mắt...
Mình tự giận mình...tự trách mình...tự hận chính bản thân mình...
Quyết định ấy...là đúng hay sai...tại sao mình lại day dưa thế này...
Hay tất cả chỉ là giả dối...chỉ là cái lí do vớ vẩn để trốn tránh tình yêu...
Vỡ nát hết rồi...tất cả đã kết thúc...
Rồi bỗng dưng mình nói yêu "Người cũ"
Nào là mình tìm được tình yêu của mình vs người cũ...
Nào là mình tìm được bóng hình người ấy trong người cũ...
GIẢ DỐI...
Và mình tự sợ chính mình...tự sợ cái mặt nạ khốn kiếp của mình...
Mình ghê tởm cái suy nghĩ ấy...
Yêu người cũ gì chứ...tình yêu cao thượng gì chứ...
Giả dối quá...chỉ là muốn yêu người cũ để quên ấy...
Chỉ là đang tìm một lí do để được bon chen cùng dòng đời...
Chán nản quá rồi...mệt mỏi quá rồi...đau khổ quá rồi...
Bây giờ mình muốn kết thúc tất cả...một kết thúc thật sự...
Sáng sớm hôm nay...mình lặng lẽ lang thang cùng cái hiu quạnh vô hình...
Chợt nhìn biển...chợt suy ngẫm...
Chợt nhận ra...mình đã thay đổi quá nhiều...thật sự rất nhiều...
Sau cái mặt nạ hào nhoáng nụ cười kia...sau cái giả dối luôn thường trực kia...
Mình là ai chứ...?
Mình đã không còn biết mình là ai nữa rồi...
Lặng lẽ đạp xe về nhà...lặng lẽ khóc một mình...
Khóc để trôi hết cái giả dối trên môi...
Khóc để đánh dấu một cái kết thúc...và đánh dấu một sự khởi đầu...
Liệu mình có giả dối nữa không...?
Trái tim mình cứ đau nhói...lạnh ngắt...buồn thảm...chán nản và mất hết niềm tin...
Đã nhiều ngày...nhiều nắng và gió trôi quá rồi...sao vẫn như ngày hôm ấy vậy...
Con đường ấy...mình vẫn tiếp tục đi...dẫu biết không lỗi về và không đích đến...
Cũng chả sao...còn khóc...còn đau...tức là còn yêu da diết...
Và sẽ còn có một khởi đầu mới...
TrailàngTrúc - vnAT
Feeling...