"Thời gian như bị kéo dài vô hạn, kéo dài nỗi bi thương ko miêu tả thành lời. Có 1 thứ tình cảm ko thể miễn cưỡng, có 1 thứ tình cảm khiến người ta tổn thương.
Có 1 thứ tình cảm khiến người ta lưỡng lự, có 1 thứ tình cảm kéo theo sự mù mịt tuyệt vọng.
Nếu có cách cứu vớt, đó chính là ko nghĩ ngợi gì nữa. Quên! Quên! Quên đi tất cả! Đây có lẽ là liều thuốc tốt nhất để giải quyết gông cùm của tâm hồn.
Có thể quên được ko?? Có thể quên được người mình yêu thương nhất ko?
Nước mắt làm vơi bớt nỗi đau trong lòng, cũng là 1 cách giải toả. Hy vọng càng lớn, tuyệt vọng càng sâu.
Đừng sống trong mộng mơ và ảo tưởng nữa. Hãy đối mặt với sự thật dù sự thật thường rất đau khổ còn hơn là sống trong 1 giấc mơ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Đừng tự dằn vặt bản thân nữa. Cứ buông tay đi vì buông tay có nghĩa là giải thoát cho ng ta và cũng là giải thoát cho chính bản thân mình."
Nhiều lúc mình chẳng hiểu nổi mọi thứ đang xảy ra xung quanh nữa, cảm thấy buồn thật, mà không phải buồn cho bản thân mà lại là buồn cho người ta. Cảm nhận thay người ta, thay cho một nỗi buồn vu vơ của 1 ng nào đó, 1 nỗi buồn mà mình chưa từng trải qua, chưa từng nếm thử, chẳng biết ngọt bùi ra sao và mình cũg rất sợ phải trải qua thật vì chỉ thấy ng ta trải qua thôi mà đã thấy buồn thay chứ mình mà trải qua thì...haizz
Mà tại sao lại cứ phải như thế nhỉ?? Sao tình cảm cứ phải phức tạp và khiến ng ta mệt mỏi vậy nhỉ?? Ngoài miệng thì cứ nói rằng đã quên nhưng thật sự lại chưa bao giờ quên, chưa bao giờ xoá được một cách trơn tru mà lại còn bị khắc sâu hơn nữa, khiến những vết thương càng đau hơn, cứ như xát thêm muối vào vết thương đó nữa.
Cái hình ảnh ng ta gục xuống, ôm đầu sao mà tuyệt vọng đến thế. Một nỗi tuyệt vọng vô bờ bến như đang lênh đênh trên mặt biển mênh mông mà không xác định được phương hướng, cũng không thấy được 1 hòn đảo nào kể cả là 1 hoang đảo. Tuyệt vọng như khi rơi xuống 1 hố sâu mà ko ai cứu giúp, ko 1 ai nghe thấy tiếng kêu của mình mà càng cố vẫy vùng thì càng lún sâu, càng cố kêu la thì càng đuối sức.
Cảm thấy sao mình bất lực thế, thấy ng ta đau khổ, tuyệt vọng mà lại không thể giúp được gì, chỉ có thể làm theo ý muốn của ng ta là quay đi để cho ng ta yên, cho ng ta ở 1 mình để mà suy nghĩ nhưng cũng ko biết là ng ta có suy nghĩ được thấu đáo ko nữa hay ng ta lại càng bị tình cảm chi phối nhiều hơn và lí trí của ng ta lại càng bị lu mờ hơn nữa.....
Mình không trong hoàn cảnh đó nên có thể mình không hiểu hết được nhưng mình lại cảm thấy có gì đó khó chịu và hình như mình đã cảm nhận được 1 phần nào đó.